Anh Huỳnh Quang Khải (28 t.uổi, làm nghề hướng dẫn viên du lịch) cùng vợ và một cô giáo hưu trí gieo chữ cho t.rẻ e.m nghèo.
Ngoài học tập thì lớp học còn là nơi vui chơi, được xem là mái nhà thứ hai của các em – Ảnh: M.TRÂM
Lớp học tình thương Ngọc Việt nằm sâu trong một xóm nhỏ ở phường Hiệp Thành, Quận 12 (TP.HCM) đã hơn 10 năm. Suốt thời gian đó, anh Huỳnh Quang Khải (28 t.uổi, làm nghề hướng dẫn viên du lịch) cùng vợ và một cô giáo hưu trí gieo chữ cho t.rẻ e.m nghèo.
Lớp học mở ra từ năm 2008 khi anh Khải thấy trong khu phố có nhiều em hoàn cảnh khó khăn, dù lớn t.uổi nhưng vẫn chưa biết chữ, không có điều kiện đến trường nên nảy ra ý định tập hợp lại để dạy chữ cho các em. Sau đó, anh cùng các bạn đoàn viên khác tìm đến các khu vực có nhiều em bán vé số rồi hỏi thăm, động viên được khoảng 10 em về học trên văn phòng khu phố.
Anh Huỳnh Quang Khải giảng bài cho các em lớp 3, lớp 4 – Ảnh: M.TRÂM
Anh Huỳnh Quang Khải cho biết hiện lớp gồm 49 em từ 5 đến 18 t.uổi đang học lớp 1 đến lớp 4. Các em đều là con, cháu của công nhân, người lao động từ quê lên TP.HCM sinh sống. Các em không đủ điều kiện đến trường như hoàn cảnh gia đình khó khăn, quá t.uổi độ t.uổi được học chính quy, bị chậm phát triển, thiểu não…
“Có nhiều em 15 t.uổi mới học lớp một, học những chữ cái đầu tiên khi đến lớp. Có em rất chậm, một bài phải học hai ba hôm mới được. Nhiều em ngày đi làm, tối đi học nên cũng không đều, phải dạy đi dạy lại để các em theo kịp các bạn khác. Lớp đông, mỗi em một khả năng khác nhau nên thầy cô phải kiên nhẫn và cố gắng với từng em” – anh Khải nói.
Các em ở lớp giúp đỡ hỗ trợ nhau cùng học – Ảnh: M.TRÂM
Em Huỳnh Chí Bảo, 17 t.uổi, theo lớp học đã hơn một năm và đang học lớp 3 tại lớp cho biết, trước đó em chưa từng đi học ở đâu. Ban ngày đi làm công nhân may, tối về tranh thủ đến lớp học để biết chữ.
Hay em Khánh Ly (13 t.uổi) đang học lớp 3 kể hồi còn ở quê em được đến trường học bình thường nhưng sau ba mẹ chuyển lên Sài Gòn làm thì không còn đủ khả năng nuôi em tiếp tục học. Sau đó cha mẹ em tìm đến lớp học tình thương và gửi gắm thầy Khải.
Đây như ngôi nhà thứ hai của em vậy. Ở đây, thầy vui tính, dạy tụi em học và chơi với tụi em. Ước mơ sau này của em là được làm cô giáo dạy cho các em nhỏ có điều kiện khó khăn như thầy vậy
Học sinh Khánh Ly
Bà Mai Thị Thu Thảo – Phó bí thư thường trực Đảng ủy phường Hiệp Thành (Q.12, TP.HCM) – cho biết: “Cũng từng là cán bộ Đoàn, tôi đ.ánh giá cao và nể phục Khải về những gì em ấy làm. Khải tổ chức cho lớp học dù công việc của em ấy là một hướng dẫn viên du lịch, đi nhiều, ít cố định về thời gian. Trong quá trình dạy học còn suy nghĩ ra nhiều hình thức khen thưởng cho các em học tốt…”
Khu vực lớp dành cho các em lớp 1, lớp 2 do cô Hồ Thị Nho và chị Nguyễn Thị Thanh Hà (vợ anh Khải) phụ trách – Ảnh: M.TRÂM
MINH TRÂM
Theo tuoitre
Lớp học 0 đồng giữa đêm vắng Sài Gòn: Nơi gieo con chữ, chắp cánh ước mơ cho t.rẻ e.m nghèo
Nắn nót viết từng con chữ, tập trung làm những phép cộng, trừ đơn giản – đó là cả bầu trời mơ ước của những đ.ứa t.rẻ đường phố không có t.iền đi học…
Nằm trong một con hẻm nhỏ ở Quận 12, cách xa trung tâm thành phố, lớp học tình thương Ngọc Việt là nơi xóa mù chữ cho cho biết bao t.rẻ e.m nghèo xóm trọ nơi đây.
Lớp học được anh Huỳnh Quang Khải (28 t.uổi) thành lập và duy trì gần 10 năm qua dù gặp nhiều khó khăn, thử thách khiến anh như muốn bỏ cuộc. Tuy nhiên, vì thương ‘tụi nhỏ’ nên anh tìm mọi cách duy trì lớp học cho đến tận bây giờ.
Clip: Lớp học 0 đồng – nơi xóa mù chữ cho các t.rẻ e.m đường phố
Thầy giáo đứng lớp là trẻ mồ côi
Dạy học không phải là chuyên ngành chính của anh Khải vì anh là một hướng dẫn viên du lịch. Để trở thành một người thầy như bây giờ không chỉ là vì sự thương cảm giữa người với người mà còn là do cái duyên nữa.
Anh Khải cũng từng là trẻ mồ côi nên anh thấu hiểu được những nỗi niềm của đa số trẻ con sống ở đây.
Những ngày còn là đoàn viên ở phường Hiệp Thành (năm 2010) anh cùng các bạn của mình quyết định mở lớp học miễn phí để dạy cho con của những người công nhân, cán bộ xung quanh nơi anh sống.
Anh Khải đứng lớp dạy chữ cho các em học sinh.
Năm 2013, khi chuyên ngành du lịch quá tải, anh đã quyết định dừng việc dạy học lại. Năm 2015, anh gặp lại những học trò cũ bán vé số, nhặt ve chai, bọn trẻ năn nỉ anh đi dạy trở lại để cho chúng biết thêm con chữ, biết cộng trừ. Vì ‘cầm lòng không được’ anh Khải lại tiếp tục mở lớp dạy miễn phí. Đồng hành cùng anh lúc này là người vợ hiền.
Thời gian đầu, anh Khải vận động t.iền để mở lớp cho các em từ những người quen biết nhưng không đủ. Hai vợ chồng anh phải bán vàng cưới để gom góp t.iền mua bàn ghế, tập sách, sửa sang chỗ học…
Không có địa điểm để mở lớp, hai vợ chồng quyết định dùng sân nhà mình làm nơi cho các em đến hằng ngày để học tập. Hai vợ chồng anh Khải đều có công việc ổn định nhưng vẫn tranh thủ thời gian rảnh để dạy học cho tụi nhỏ. Những ngày anh Khải đi tour thì vợ anh sẽ đứng lớp dạy chứ không để các em nghỉ học buổi nào.
Lớp đông học sinh nên anh Khải nhờ thêm sự hỗ trợ của cô Nho.
Ngôi nhà đông con và tình thương vô bờ của ‘người cha trẻ’
Hiện tại, lớp học tình thương Ngọc Việt đang nhận dạy khoảng 50 học sinh, độ t.uổi từ 5 đến 15 t.uổi, với đủ các trình độ từ lớp 1 đến lớp 5, chưa tính những em lần lượt nghỉ học để mưu sinh phụ giúp gia đình. Lớp bắt đầu vào lúc 6h45 và kết thúc lúc 8 h45 tối, vì ban ngày tụi nhỏ phải đi làm thêm hoặc ở nhà phụ ba mẹ.
Cùng một câu hỏi ‘tại sao ban ngày con không đi học mà con phải đi học buổi tối’ mà câu trả lời thì mỗi em một kiểu.
Có em ‘nhà con nghèo nên con không có t.iền đi học’, có em thì trả lời ‘con phải ở nhà phụ cha mẹ’, xót xa hơn có em chậm phát triển nên hơn 10 t.uổi chỉ mới học lớp 1 vỡ lòng.
Anh Khải nhớ rõ hoàn cảnh của từng em một, ‘thằng cu Trung ban ngày phải bán hủ tiếu phụ mẹ, bé Duyên từng bị nuôi não bên ngoài vì gặp tai nạn té cầu thang, đứa mất cha, đứa mất mẹ, đứa thì sống với bà nội… Khó khăn là vậy nhưng có nhiều em không bỏ học ngày nào, trừ khi gia đình không cho các em đến lớp’, anh Khải chia sẻ.
Không gian lớp học giản dị đơn sơ nhưng ấm áp…
Khu vực bỏ cặp sách của các bạn học sinh…
Sách giáo khoa, sách truyện và đồ dùng học tập được đặt ngăn nắp.
Ngoài cái chữ, con số, các em còn được học trồng cây bảo vệ môi trường, học cách đối nhân xử thế… Nhờ sự dạy dỗ của thầy cô ở lớp học các em cũng trở nên ngoan hơn, biết cách ứng xử hơn và đặc biệt là biết yêu thương lẫn nhau. Thương là thương ở chỗ đấy…
Anh Khải kể lại: ‘Những ngày rảnh rỗi là anh dẫn tụi nhỏ đi chụp hình để lưu giữ làm kỷ niệm nếu sau này xa nhau có cái để xem lại, hoặc lâu lâu nấu cho tụi nhỏ một nồi bún riêu, bún bò. Rồi đến ngày Tết Trung Thu thầy trò cũng tưng bừng chuẩn bị rước đèn. Nhìn tụi trẻ vui cười, mình cũng thấy nhẹ lòng…’
Một cậu bé nắn nót viết chữ…
‘Cái tâm’ đôi khi còn hơn cả ‘cái tầm’
Lớp học nhỏ ấy đã rèn luyện biết bao nhiêu con người, bao nhiêu thế hệ đi qua. Nhiều người đã thành đạt, có cuộc sống ổn định và thường xuyên quay về thăm anh Khải nhân ngày Nhà giáo Việt Nam.
Có người trở thành chủ tiệm sửa xe ô tô, người thì làm chủ cửa hàng điện thoại lớn… mà anh chính là người đã đặt những viên gạch đầu tiên cho cuộc đời của họ.
Dù không qua trường lớp, không có bằng cấp sư phạm nào nhưng nghề dạy chữ đã gắn bó với anh cũng từng ấy năm trời. Ngày 20 tháng 11 hàng năm, học trò anh đều đến tri ân thăm hỏi rất nhiều. Điều đó cũng làm ấm lòng phần nào thầy giáo trẻ. Nhưng bên cạnh đó cũng có nhiều học sinh bỏ học giữa chừng, anh buồn nhưng không trách móc một lời.
Anh Khải và ước mong có thể duy trì lớp học lâu dài hơn nữa.
Trong đời ai cũng có ước mơ, dù lớn hay nhỏ, dù ít hay nhiều cũng đều hướng đến một tương lai tươi sáng. Trong lớp học của t.rẻ e.m nghèo, có em ước làm bác sĩ, em ước làm kỹ sư lắp ráp, có em ước được làm giáo viên dạy chữ như ‘thầy Khải’.
Còn anh Khải, anh chỉ mơ ước các con sau khi học ở lớp sẽ được công nhận đã hoàn thành chương trình tiểu học, có thêm chút tri thức ít ỏi để bước ra đời.
Anh tâm sự: ‘Nếu như trời thương cho vợ chồng anh làm ăn được thì anh sẽ mua một cái tivi cho tụi nhỏ xem phim hoạt hình giải trí, đồng thời cũng kết nối mạng để dạy tụi nó thêm môn Tiếng Anh nữa’.
Âm thầm, lặng lẽ, lớp học ít ai biết đến đã tồn tại nhiều năm qua. Anh Huỳnh Quang Khải cứ thầm lặng như thế đưa biết bao nhiêu chuyến đò cập bến. Và cũng còn rất nhiều chuyến đò, biết bao lớp học trò nữa cần được bàn tay anh dìu dắt. Chỉ mong mọi người có đủ lòng tin và ‘sóng gió’ đừng kéo đến lớp học bình yên này.
Ngọc Yến
Theo baodatviet